Thursday, March 8, 2012

NỮA THẾ GIỚI XINH ĐẸP


Lạy Chúa, nếu có một hình phạt dành cho thế giới tươi đẹp này, con xin Người đừng cất khỏi thế giới những người phụ nữ trong lòng con. Bởi lẽ, con sẽ chẳng còn bao giờ được thấy:
Tiếng ru ầu ơ của Mẹ trong mỗi đêm hè nóng bức, và ánh mắt trìu mến dõi theo bước chân con vào đời, vì Mẹ luôn biết rằng, cuộc sống này không chỉ tồn tại những điều bình dị như con vẫn hằng mơ.
Và con cũng chẳng còn được thấy, mái tóc bạc phơ của Bà cứ rơi rụng dần và tìm về nơi góc vắng. Một nụ cười hân hoan với hàm răng chông chênh, như đang thách đố thời gian. Nơi đó cũng chẳng còn những câu chuyện cổ tích con được nghe mỗi khi màn đêm trải dần cả xóm làng. Một bầu không khí tĩnh mịch nhưng huyền ảo như chính những câu chuyện của bà vẫn thường kể.
Chiếc lưng còng của mẹ đang từng ngày gánh lấy cả bầu trời, lom khom nơi cánh đồng giữa trưa hè oi ả, để mang lại những hạt thóc thơm ngon cho cả gia đình. Khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của mẹ cũng chỉ còn đọng lại nơi tâm trí con, nếu một ngày Người đưa Mẹ con ra khỏi thế giới này.
Nơi đó, hình bóng người chị tần tảo, vẫn nụ cười ấy, từng ngày vẫn bước trên chiếc cầu ván đóng đinh, hy sinh tất cả cho đàn em mình. Chị vẫn chưa muốn lấy chồng vì chị hiểu đàn em thơ ngây vẫn đang cần sự bao bọc từng ngày.
Hình ảnh những tà áo dài trắng thướt tha, trên những chiếc xe đạp tung tăng trên những con đường con thơm mùi mạ non. Những buổi chia ly ngậm ngùi của những ngày cuối cấp, và nơi đó còn những tiếng thầm yêu chỉ kịp trao vội nơi trang nhật ký đầy những dòng yêu thương…
Cũng không còn nữa những lúc bâng khuâng lạc lối, rồi ngây ngô không biết rằng vì sao khuôn mặt của người ấy đượm vẻ buồn, để con trên môi vẫn nói mãi lời xin lỗi…
Ôi, còn biết bao điều con muốn kể, muốn nói thật nhiều, vì lẽ, những người phụ nữ này đã ghi dấu ấn khó nhạt phai trong lòng con. Con chỉ thầm mong, ước nguyện của con được Ngài chấp nhận. Vì cuộc sống này, còn ý nghĩa gì khi chỉ còn lại những người đàn cha, người ông, người anh, thất thểu bước trên con đường vô định, sống những tháng ngày dài bất tận chỉ trong sự cô đơn…
Một vài dòng tâm tình nhỏ nhỏ con viết cho Ngài hôm nay, xin Ngài gửi đến tất cả những người phụ nữ trên toàn thế giới này. Và tất nhiên, kèm theo những lời chúc tốt đẹp nhất đến Nửa Thế Giới xinh đẹp mà Ngài đã tạo dựng. Amen.
(Sưu tầm)


 
MỘT LY SỮA
 Trưa hôm đó, có một cậu bé nghèo bán hàng rong ở các khu nhà để kiếm tiền đi học. Bụng đói cồn cào mà lục túi chỉ còn mấy đồng tiền ít ỏi, cậu liều xin một bữa ăn tại một căn nhà gần đó. Nhưng cậu giật mình xấu hổ khi thấy một cô bé ra mở cửa. Và thay vì xin gì đó để ăn, cậu đành xin một ly nước uống. Cô bé trông cậu có vẻ đang đói nên bưng ra một ly sữa lớn.
Cậu bé uống xong, hỏi "Tôi nợ bạn bao nhiêu?".
"Bạn không nợ tôi bao nhiêu cả. Mẹ dạy rằng chúng tôi không bao giờ nhận tiền khi làm một điều tốt."
Cậu bé cám ơn và đi khỏi. Lúc này, Howard Kelly thấy tự tin hơn nhiều, mạnh mẽ hơn nhiều.
Nhiều năm sau, cô gái đó bị căn bệnh hiểm nghèo. Các bác sĩ trong vùng bó tay và chuyển cô lên bệnh viện trung tâm thành phố để các chuyên gia chữa trị. Tiến sĩ Howard Kelly được mời khám. Khi nghe tên địa chỉ của bệnh nhân, một tia sáng loé lên trong mắt ông. Ông đứng bật dậy và đi đến phòng bệnh nhân và nhận ra cô bé ngày nào ngay lập tức. Ông đã gắng sức cứu được cô gái này. Sau thời gian dài, căn bệnh của cô gái cũng qua khỏi. Trước khi tờ hoá đơn thanh toán viện phí được chuyển đến cô gái, ông đã viết gì đó lên bên cạnh.
Cô gái lo sợ không dám mở ra, bởi vì cô chắc chắn rằng cho đến hết đời thì cô cũng khó mà thanh toán hết số tiền này.
Cuối cùng cô can đảm nhìn, và chú ý đến dòng chữ bên cạnh tờ hoá đơn...."Đã thanh toán đủ bằng một ly sữa." Ký tên. Tiến sĩ Howard Kelly.


Nước mắt vui mừng cứ thế dâng trào và lời từ trái tim cô gái thốt lên trong nước mắt: "Cảm ơn ông!." Đây là câu chuyện có thật. Dr. Howard Kelly là một nhà vât lý lỗi lạc, đã sáng lập ra Khoa Ung thư tại trường Đại học John Hopkins năm 1895.

(Sưu tầm)

No comments:

Post a Comment