Friday, June 28, 2013

NHƯ CON LỪA TÔI TIẾN BƯỚC



Cuộc sống hằng ngày đem lại cho hắn niềm vui và sự bình an trong tâm hồn, như bài hát mà hắn chế lời trong buổi tối sinh hoạt cộng đoàn: “Thật hạnh phúc mỗi khi cha con ở gần, lòng con như muốn nói lên trong tim muôn lời tri ân. Và mỗi lúc sống bên anh em của mình, là chính lúc thấy an vui, yêu thương và trao ban”.
Hắn bước đi theo Chúa, hắn tiến bước, từng bước, như con lừa Chúa Giê-su cỡi lên Giêrusalem ngày lễ lá.[1] Hắn bước đi, dáng điệu ung dung, an bình. Hắn chẳng biết những chuyện lớn lao. Hắn chỉ biết rằng mình được mang Chúa trên lưng, và như thế hắn thật hãnh diện rồi, còn hãnh diện hơn cả mọi thứ khác.
Hắn mang Chúa Giê-su trên lưng, nhưng chính Người lại soi đường dẫn lối cho Hắn. Hắn tin rằng Người sẽ dẫn hắn vào vương quốc của Người, vương quốc của tình yêu, ở đó hắn tha hồ nghỉ ngơi bên đồng cỏ xanh tươi.
Hắn tiến bước, từng bước nhỏ, trên những con đường dốc đá quanh co, xa hẳn những đại lộ dập dìu xe cộ với tốc độ kinh hoàng. Hắn vấp phải đá, chắc hẳn Chúa Giê-su cũng bị xóc, nhưng chẳng bao giờ Người trách mắng hắn. Quả kỳ diệu! Lòng Người nhân hậu và nhẫn nại với hắn. Người còn cho hắn có giờ chào thăm cô bạn bé nhỏ xinh xinh, có giờ mộng mơ trước cảnh thiên nhiên, đến quên cả cảnh đang chở Người trên lưng.
Hắn tiến bước, trong thinh lặng. Thật là điên rồ khi biết mà không nói, đàng khác lắm lúc Người hét vào tai hắn, mà hắn nghễnh ngãng chẳng nghe ra. Chỉ có lời này, như thể Người nói cho riêng hắn, hắn hiểu rõ và hắn làm chứng là thật: “Ách của Ta êm ái, gánh Ta nhẹ nhàng” (Mt 11,30).
Hắn lặng lẽ và sung sướng chở Mẹ của Người tiến về Betlem chiều ngày Noel: “Mẹ thật nhẹ nhàng, dù lòng Mẹ cưu mang cả tương lai trần thế” (Jules Supervielle).
Hắn tiến bước trong sướng vui. Khi hắn muốn hát bài ca ngợi, hắn cất giọng ồ ồ, làm ma chê quỉ hờn, nhưng Chúa chỉ cười rộng lượng. Tiếng cười ấy làm con đường mòn thành sân khấu cho những vũ điệu nhạc hay, làm đôi chân hắn vững bước, làm tai hắn nghe rõ lời Người, nghe cả tiếng tha nhân cầu khẩn, và những lúc như thế đã hình thành đường hắn đi.
Hắn tiến bước, tiến bước, như con lừa mang Chúa Ki-tô trên lưng.

Fx. Phạm Đình Phước SDB
(Dựa theo tâm tình của HY Roger Etchegaray, Tiro avanti come un asino, San Paolo, Roma 2007)


[1] “Giống lừa đất Palestine rất mạnh mẽ, chịu nắng khá tốt, ăn đủ mọi thứ gai góc; chúng có một loại móng chân đặc biệt giúp bước đi vững chắc. Việc nuôi nấng chúng cũng không tốn kém bao nhiêu. Tật xấu duy nhất của chúng là cứng đầu và lười biếng”.

No comments:

Post a Comment